Tối qua.
Đen. Ngăn ngắn. To gần bằng chiếc giầy. Đủng đỉnh đi
ngang qua cửa bếp, đủng đỉnh ngoái đầu nhìn, úc ích đi tiếp.
Hai mẹ con, đang ngồi phòng ăn ngắm lá vàng rơi thu
mênh mông ngòai cửa sổ, không cất nhời nào đồng rón rén nhẹ nhàng lao thẳng vào
cái giường gần nhất, kéo chăn tận cằm và thở, cũng rất nhẹ nhàng rón rén.
Tiếng cào cửa cuống quýt xen lẫn tiếng rên rỉ có nhấn
trọng âm rõ ràng của chàng. Gái đẹp nằm ngòai, dĩ nhiên phải thò chân xuống sàn
ra mở cho chàng vào. Chàng phi thẳng lên giường trong trạng thái run rẩy tuy
nhiên, vẫn không quên cắn cái tất bẩn ngang mồm, một trong hai món quà hối lộ yêu
thích của chàng mỗi khi có đòi hỏi. Món kia là
cái lõi giấy toilet.
Mình thì thào với Gái đẹp:
- Mai phải mua cái bẫy.
- Nhỡ nó dính bẫy rồi thì sao?
- Thì mình trùm bao nilông lên rồi ném ra thùng rác
công cộng.
- Nhỡ nó chết thì sao?
- Uh nhỉ !
Im lặng căng thẳng nghe ngóng một chốc, mình phọt miệng,
cảnh sát, sáng mai nhờ cảnh sát.
Sáng nay.
Chờ con đi làm hết, mình sọan nguyên một đọan trình bày qua điện thọai với 911, nhằm tránh
mang oan tiếng quấy rối nọ kia.
Mình viết thế này: Tôi là người nước ngòai. Tôi đang ở một mình. Tôi bị tấn công. Tôi gặp
nguy hiểm. Nó là một con vật to bằng cái giày và người Mỹ gọi nó là chuột.
Ta nói, tất cả
những gã đẹp trai nhất nước Mỹ làm cảnh sát chứ không phải diễn viên, chả
ai tin. Sau chừng 10 phút, các chàng đến. 2 cả thảy.
Khí thất vọng chút ít. Đẹp có đẹp thật nhưng đàn ông
đàn ang gì bắt nhõn con chuột mà mặc áo giáp đeo găng tay caosu. Hông còn thêm
cái roi điện. Hèn.
Gần nửa tiếng đồng hồ, loay quay như gà mắc tóc từ bếp
vào toilet từ toilet ra bếp. Không thấy chuột.
Mình rất lộn ruột nhưng vẫn nhẫn nhịn yêu kiều pha cho hai
chàng ly cà phê hòa tan, lọai G7, ai đó cho mình từ đời tám kiếp không biết còn
đát hay ko.
Nói lời từ biệt chúc ngày tốt lành cảm ơn nhau chán
chê, ra đến cửa, một chàng trấn an:
- Bà nên sắm một con mèo.
- Sắm một thằng đàn ông rẻ và dễ hơn. Mình buột miệng,
may quá bằng tiếng Việt.
Thằng thứ hai nhỏen cười, rất xinh giai mà rằng:
- Tôi cũng sợ chuột lắm.
(Hic! Giờ phải kể chuyện
trong tư thế cực bất nhã, đang chồm hổm trên salông).