Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

răn- ning úa- mần beo

 1. Đàn bà 12 bến nước, chả biết căn số sao, (những) bến mình rửa chân bói chẳng có xấu: Con trai một nghệ sĩ điện ảnh thế hệ đầu, đẹp giai gen trội; Một cầu thủ bóng đá rất nổi tiếng, cả đá lẫn đẹp; Một thằng bạn học giờ quan báo, còn sáng choang hơn hồi xưa…Đi làm, xung quanh cũng chả thiếu ku hoàn hảo tứ phía cỡ như Raul Hoàng Liên Sơn, Phạm Gyp, đầy đẹp, lại còn ánh sáng văn hóa lung linh ngập mắt cơ… Ngay giờ này còn vớ được chàng luật sư bảo vệ quyền lợi cho ở trong nước, đẹp  mê ly hồn trận thôi rồi. Mỗi lần gặp, cứ phải bấm ngón chân thầm hát cầm lòng vậy đành lòng vậy…dành cho các em cháu nó xài.
Kể thế, không phải để khoe khoang chiến tích tình trường ở tuổi bà nội, mà để nói mình chả có tí tư cách gì để  cười chê các cháu ôm hoa hoét hò hét nghênh đón một thằng nhãi, mỗi vì nó đẹp trai.
Mình, chỉ hãi vãi linh hồn mấy người làm văn hóa.
2. Bao lâu rồi, nhà sử học nhà toán học nhà phê bình văn học xối xả đăng đàn như những tổng công trình sư của toàn thể các vấn đề kinh tế chính trị xã hội, trừ sử- toán- văn?
Bao lâu rồi, trong hàng ngũ cấp thứ bộ trưởng bộ văn hóa hay thấp hơn là giám đốc sở Văn hóa, có một  người xuất thân là nhà văn hóa? Và, ai trong số họ còn nhớ Nghị quyết 5 của đảng họ về xây dựng và phát triển văn hóa nói những gì,  để rồi sau 15 năm tỉnh rụi tổng kết việc thực hiện NQ ấy thế này: “ …diện  mạo văn hoá Việt Nam được đánh giá là ngày càng khởi sắc hơn, từ tính đa dạng đến nét đặc trưng trong văn hoá của mỗi dân tộc nói riêng và đại gia đình các dân tộc Việt Nam nói chung.
Tiếng Kinh, không phải Mán. Giữa thủ đô, không phải trên giời.
Khi những người hoạch định ra chiến lược phát triển cho văn hóa còn ngồi xổm lên văn hóa (trong trường hợp cụ thể này là nói mà không hiểu mình nói gì) như thế thì hẳn nhiên, đám người thừa hành còn tha lôi về dài dài những thằng nhãi tè ngồi, như Ma.
Cả một thế hệ ảnh hưởng sâu đậm tinh thần văn hóa Pháp- lịch lãm, nhân văn- chết hết đâu rồi, để cho thứ văn hóa con choán hết người, nay soán ngôi?
Những đứa đang hú hét kia, chúng chỉ là sản phẩm cuối cùng trong chuỗi dây chuyền sản xuất ra cái gọi là tinh thần đậm đà bản sắc dân tộc. Bắt tụt quần phải tụt quần, Cho may ô mới được phần may ô.
3. Phải công nhận, nếu chỉ quan sát bề ngoài, thì đàn ông Việt xấu thật, xấu không chừa phần nào cho thiên hạ xấu với.
Hình thể choắt choeo, thần thái khó đăm đăm.
Bất cứ một chỗ công cộng nào khắp nơi trên thế giới, đặc biệt ở Mỹ la tinh, có thể thường xuyên  gặp hành động chăm sóc đầy âu yếm của một thằng đàn ông với phụ nữ. Cái hành động đậm màu giới tính ấy, về Việt xa xỉ ngang Hermes.
Bữa trước theo dõi cuộc tranh luận rầm rĩ của em diễn viên múa Việt kiều Nhật về đàn ông Việt, em bảo: sex đã kém hơn người lại còn dạo đầu với kết thúc  hùng hục như trâu húc mả. Mình cười lăn vì sự vơ đũa cả nắm của em nhưng phục em hết cửa, cần phải quăng thẳng những cục gạch to như thế giữa đầu bọn cứ- tưởng- là- đàn- ông, xem chúng có tỉnh ra chút nào không.
Và hôm nay, mình sẵn sàng răn- ning úa- mần 10 cây số theo Ma. Bởi soi vào nó, co thể đo ra hấp lực từ những cái bụng bia cằm xệ của đàn ông Việt ta, nằm ở thứ bao nhiêu trong bảng xếp hạng toàn cầu.

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

ĐẢNG TRONG TỪNG ...CÁI CHAI=tiếp theo

*** Người đàn ông mẫu mực của mọi y thị phải có đủ 3 chữ T: Tiền tài, hai chữ này tuy 2 mà một; Tình cảm cho riêng y thị; Tình dục khỏe mạnh. 3 T này dàn hàng ngang. Nếu y thị nghiêng về cái nào cũng đều chính đáng, đều hoan hỉ như nhau.
Có lẽ xơi nhằm hóa chất xanh rau béo lợn nhiều, đàn ông (nhất là bọn làm báo lá ngón) giờ tinh bất lực và trốn trách nhiệm đàn ông bằng cách vu lên cho y thị nào nghiêng về nhu cầu ấy ấy phải gió: dâm đãng.
Và, thằng đàn ông bất lực ấy tiếp tục núp sau hai chữ bình đẳng giới để đẩy nốt từ việc xây tổ ấm đến kiếm tiền xây nhà cho đàn bà. Tôn vinh duy nhất thứ, chả tốn  cả công lẫn sức, là tình cảm.
Đừng có vin vào thuần phong mỹ tục hay bản sắc dân tộc nọ kia mà phản bác Beo. Không có tài liệu để kiểm chứng chính xác, nhưng Beo nhớ mài mại, trong bộ luật đầu tiên của nước Nam ta, Luật Hồng đức, có một điều quy định: Đàn ông  mà 5 tháng ko ngủ với vợ thì cứ là rau răm ở lại nuôi con hoa cải vô tư lên đỉnh với thằng khác, nhớ!
Hàng mấy thế kỉ trước, các cụ khỏe mạnh thế,  đỉnh thế đấy.
*** Bạn sẽ thấy kinh khiếp gấp đôi khi cái biển tên đường kia được đặt ở xứ 90% dân theo đạo Thiên chúa: nó mang tên Địa ngục là bởi cuối đường, đồn trú một doanh trại quân đội.
Phần đầu entry Beo chụp hình chai nước Lê nin, những thứ ít bạn ở nhà thấy trực tiếp chứ có thể dẫn mênh mông ví dụ tương tự, người Mỹ hài hước sảng khoái với những đề tài thuộc vào hàng siêu nhạy cảm như thế. Cố tổng thống đáng kính hóa thân thành ma cà rồng, đương kim tổng thống cà khịa Chú dõ vãi lều với đương kim đại quốc khác…chẳng mấy trước tác kể cả Tuyên ngôn độc lập không bị người Mỹ chế tác  thành những chuyện đùa…Tổng thống Bush từng nói với Thủ tướng Phan Văn Khải: Ngày nào cũng có ít nhất một bài báo “châm chích” tôi.
Đương nhiên, cũng có giới hạn.
Thách bạn tìm ra một bức tranh một bài báo “châm chích” về màu da của Obama, thách tiếp bạn tìm ra một từ chế nào tôn vinh hành vi giết người man rợ như vãi Luyện trong tiếng Anh…
Và giới hạn này mới lớn: không đả phá (# phê phán) vào lý tưởng của một đảng phái, thậm chí lý tưởng của một yếu nhân. Sự cười cợt chỉ dừng ở các hành vi cụ thể của họ.
*** Beo chưa một lần đến quán càphê Cộng. Chiểu theo những gì đăng trên Petrotimes chỉ thấy vui vui. Lúc nào uống nước buộc phải băng đèo trèo núi để  nhớ (ơn) nguồn tổn thọ mất phần ba cuộc đời. Cũng không lạ, những thứ ấy nhan nhản hàng ngày hàng giờ ngoài đời sống. 
Nhà báo có la lối, lại cũng rất đỗi bình thường. Có gì xấu khi Như Phong trung thành và bảo vệ lí tưởng của anh ta..
Đời sống, vốn luôn tồn tại song song cả Cộng lẫn Như Phong. Và như thế là một xã hội khỏe khoắn.
Vu lên núp sau bất cứ cái gì để tiêu diệt một trong hai, suy cho cùng, chỉ bày ra mình là thằng bất lực.
Đảng, chỉ ở trong từng cái chai, của một loại nước.
Với Lê nin, nó là nước soda chanh dây, lợt nhách.

Vãi lều: bạn Tuệ Hoan dịch từ chữ jackass

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

ĐẢNG TRONG TỪNG… CÁI CHAI

Hưởng ứng sự rộn ràng về quán cà phê Cộng ở nhà.
Chai nước soda vị chanh này có hiệu Lenin. Lần lượt các hàng chữ từ trên xuống.
Đảng trong từng cái chai
Chiến tranh tốt nhất là chiến tranh lạnh (hàng chữ màu đen)
Hãy uống đi các đồng chí, uống đi, hoặc dùng nó hoăc trở thành người nông dân Nga. (Hàng chữ ngang)
Kế hoạch 5 năm: mỗi ngày uống một chai sau 5 năm sẽ biết thế nào là hương vị xô viết.
Vào đảng đê (mặt búa liềm)

 








còn nữa

TỰ DƯNG NHỚ MỘT CỤ

Trong nghề báo, người duy nhất, nhắc lại duy nhất, mình tôn vinh làm thầy, chính là Tổng biên tập đầu tiên của TTVH-cụ Hữu Vinh. (thời gian đầu mới ra đời báo cụ là phó-nhưng là phó cơ chế còn thực  tế là Tổng).
Cụ là người đặt nền móng VĂN HÓA cho tờ báo. Nền móng này còn kéo được một thời gian dài  sau khi cụ nghỉ hưu. Mình học được từ cụ rất nhiều cách ứng xử tinh tế với các sản phẩm, các vấn đề văn hóa. Dĩ nhiên,  chả áp dụng thực tế được mấy.
Cụ rất chiều mình, 10 trò mình bày ra ở phía Nam thì hết 9 cụ sưng đầu chịu báng với xếp cơ quan, vậy mà tịnh không bao giờ  quở trách mình một lời. Chỉ khi bị "chửi" quá, cụ mới a lô nhắc nhở nhè nhẹ.
Mình,  hăng tiết vịt, cho dù nhè nhẹ cũng gân cổ cãi, ức đến mấy ngày và đương nhiên, cứ viết theo ý thích. Mình ngu, chứ tinh ý  thấy ngay, cụ không hề  biên tập cái phần cứ làm của mình nửa chữ.
Ngày ấy có một hãng tin Pháp ở Hà nội mời mình làm việc. Lẩn thẩn nghĩ, nếu  cụ không can ngăn thì đời mình giờ rẽ sang hướng nào nhỉ?