Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

NGƯỜI ANH HÙNG HỌ NGỤY-kì chót

5.
Trước tiên, Beo chưa bàn đến những tình tiết đúng- sai của sự kiện 1974. Các bạn trong nước có thể tham khảo các nội dung tranh luận này của các nhân vật tham gia trực tiếp sự kiện trên các web tại hải ngọai, gõ bất cứ từ khóa gần gần nội dung đều tra cứu được.
Nếu lười nữa, thì đọc luôn trên  blog Beo, Beo dẫn về cách nay đúng 1 năm : http://beoth.blogspot.com/2013/01/mot-su-that-khac-ve-tran-hai-chien.html
Chuyện bếp núc làng báo, cơ sự như sau:
Phải nhận định ngay, việc phục dựng lại người lính VNCH trên báo chí chính thống, chắc chắn có sự hé cửa của tuyên giáo.
Có 2 lọai hé. Hoặc lòn sau bếp nhà một anh trưởng-phó rủ rỉ xin phép (lọai xin rất đặc trưng của Quang Thông) hoặc, nhá mớm cung bài đầu, không thấy quan nào a lô làm tới luôn (kiểu của Tuổi trẻ). Vậy nên, bạn sẽ luôn luôn thấy việc xử lý bài vở thuộc các đề tài nhạy cảm chính trị của Tuổi trẻ chững chạc, rất nhất quán về quan điểm và, có nghề hơn hẳn Thanh niên.
Có xin, có gật, nhưng khi thấy vượt tầm kiểm sóat vẫn gõ đầu. Tuyên giáo là thế và thế, mới là tuyên giáo.
Đương nhiên, việc gõ đầu thằng lòn cửa sau bao giờ cũng nhẹ tay hơn thằng mớm cung.
6.
Quay lại chuyện sự kiện 1974 được phép đưa lên báo chí chính thống.
Lọat bài trên Thanh niên đã vượt quá tầm của việc phục dựng lại một sự kiện lịch sử- điều tiên quyết bắt buộc cho lọai đề tài này. Cho dù anh muốn gửi gắm  bất cứ ý đồ tốt-xấu gì đi chăng nữa, cũng phải bám vào cái gốc đó.
Nó đã lấn sâu sang cái ngưỡng của sự cổ súy cho việc tôn vinh người lính VNCH. Với báo chí, sự cổ súy đôi khi không chỉ bằng những câu chữ hô hào cụ thể, mà bằng mức độ, tần suất xuất hiện…
Hành động cổ súy đó nhục mạ anh linh những người nằm xuống ở Tây Nam Tây Bắc Gạc ma, làm tổn thương cả gia đình họ, mà không ít trong số đó, Beo tin rằng đang sống dưới chuẩn nghèo khổ trong nước. Nhục mạ những cựu binh từ thể xác lẫn tinh thần, không thể nào lành lặn nổi. Và đang còn sống.
Bất kể nhận định, đánh giá lại thế nào về lịch sử, chúng ta không thể là tù nhân của quá khứBằng lọat bài này, thấy ít ra (trước tiên) có báo Thanh niên rất khóai trá được ở tù.
Nhưng, đây mới là tác động thật sự ngu xuẩn nhất, phản hiệu quả nhất, khi định vịn vào 98% lòng yêu đất nơi bạn đọc:  Cái sự bắng nhắng của đám dân chủ cuội, vô hình chung làm mất hẳn giá trị của tinh thần kháng Tàu, vốn là một thứ tinh thần đối kháng rất âm ỉ và bản năng, thậm chí là thiêng liêng.” (Beo mượn lời bạn DG DG trên facebook). 
Báo chí chính thống, không chỉ mặc định mà được khẳng định, là tiếng nói của Đảng. Không phải suy diễn, đương nhiên sẽ hiểu, lọat bài kia, xuất phát từ chính chủ trương của một nhóm trong Đảng.
Rất khó để thanh minh, chỉ vì đói quá nên Thanh niên quật mồ xác chết lên… câu cơm.

P/S: Thể nào cũng có người bắt viết ra nhóm ấy là ai cho mà coi